Sống chung với áp lực, không phải chạy trốn áp lực
Đối diện với áp lực cuộc sống, nâng cao năng lực xử lý, ứng phó công việc chứ không phải chạy trốn khỏi áp lực. Càng không có khái niệm cân bằng công việc - cuộc sống.
Khi con người đối diện với áp lực:
- quá nhiều việc đến cùng một lúc, nhiều việc khó, mới chưa biết cách làm; làm việc không đạt kết quả bị sếp la rầy; sợ người khác đánh giá thấp; làm sai sợ trách nhiệm; con cái gia đình đau ốm bệnh tật lo lắng; ít tiền lo lắng; thấy bạn bè đi chơi, sống sung túc mình lo làm tối ngày mà không có tiền, bực bội căng thẳng, thi cử sắp tới mà trong đầu chưa có chữ nào, hết sức lo lắng....bla bla ... có 1001 lý do tạo áp lực sống cho con người.
Khi đó não bộ sẽ tiết ra cortisol tạo cảm giác rất khó chịu, tim đập nhanh, cơ mỏi uể oải, dễ nổi nóng, giảm khả năng suy luận, phán đoán, tay chân rung, dạ dày bào bọt,...và con người luôn tìm cách thoát ra khỏi sự khó chịu đó. Khi thoát ra được cortisol sẽ được giải phóng, cơ thể và tâm trạng lấy lại thăng bằng dễ chịu, thoải mái.
Sẽ rất sai lầm khi mỗi lần chúng ta đối diện với áp lực là tìm cách thoát ra cho nó khỏe!? sẽ hết sức dở hơi khi cả đời người không làm được một việc gì khó khăn phức tạp cho ra hồn, cả đời không dám thi cử, không dám lập gia đình, không dám có con, không dám làm cái gì trước đám đông, không dám nhận một dự án gì đó mà mình chưa từng làm trước đó...thế thì sống trên đời này chỉ luôn đi tìm cái gì đó êm ấm, nhẹ nhàng, không áp lực, việc nhẹ lương cao, làm 3 ngày đi chơi 3 tháng mới là chân lý sống hay sao? Đời người chúng ta đi tìm cái thứ thần tiên đó ở đâu? càng mơ mộng thần tiên, càng cảm thấy cái gì cũng khó, càng cảm thấy áp lực, càng bị cuốn vào stress. Đó là cái vòng lẩn quẩn làm suy giảm trí não, năng lực của con người.
Áp lực là cơ hội, làm việc mới chưa từng làm trước đó là cơ hội, làm cái việc mà ai cũng thấy khó là cơ hội. Cơ hội cho nâng cao năng lực, cơ hội cho nâng cái ngưỡng chịu đựng cho não bộ và cơ thể của mình. Nó cũng giống như lần đầu bạn bị yêu cầu đứng hát trước 1000 người, tay chân giọng nói của bạn sẽ rung bần bật, cortisol, adrenaline tiết ra trong não mách bảo bạn "từ chối đi, chạy trốn đi, thoát ra khỏi nó đi,...", nếu bạn nghe theo nó bạn sẽ cảm thấy rất thoải mái, nhưng đời bạn chỉ dừng lại đó. Nhưng nếu bạn chiến đấu với nó bạn dũng cảm bước lên sân khấu, cố gắng kiểm soát cơ thể để hát 1 bài trước 1000 người, bạn sẽ nâng cái ngưỡng chịu đựng cortisol, adrenaline lên vài trăm phần trăm, nghĩa là nếu như trước đây 1 ppp cortisol bạn đã không chịu nỗi thì bây giờ 1 ppm bạn vẫn có thể chịu được. ĐÓ LÀ BẢN LĨNH TRƯỚC ÁP LỰC. Tất cả là do bạn dạy cho cái não của bạn.
Neuroplasticity - khả năng tự cấu trúc, tự thay đổi bộ não của con người là có thể, không phải tạo hóa sinh ra là đã như vậy, không thể làm được gì. Ba má tui sinh ra tui nhút nhát không dám làm cái gì, lo chút là tui mệt, tui muốn xỉu, tui muốn đi chơi sẽ cảm thấy thoải mái, không muốn làm, làm là tui mệt, ba má tui sanh ra vậy rồi tui không thể thay đổi được. Đó là sự ngụy biện hủy diệt cuộc sống và công việc chúng ta.
Ngày nào bạn còn cảm thấy mệt mỏi trong công việc, cứ muốn thoát ra khỏi nó thì hoặc là ngưỡng chịu đựng của bạn quá thấp bạn phải nỗ lực hơn nữa trong việc nâng ngưỡng chịu đựng của mình, hoặc là công việc không làm bạn cảm thấy hứng thú, vui vẻ và hấp dẫn, tức khi bạn làm việc dopamin không tiết ra trong não mình.
Con người sẽ cảm thấy vui vẻ, sảng khoái, hạnh phúc khi dopamin tiết ra trong quá trình chúng ta suy nghĩ và làm việc. Nhưng dopamin không phải chỉ có tiết ra trong lúc chúng ta chơi, mà còn tiết ra trong lúc chúng ta được làm cái việc mà chúng ta cảm thấy say mê và thích thú. Vậy thì bạn phải tìm ra công việc đó và dạy dạy cho cái não của mình. Chơi game, đánh bài, coi film, tán gái, làm tình, hút cần sa ... là những việc rất tuyệt cho dopamin phóng thích, nếu bạn dạy cho cái não mình nó nghiện thì đời bạn sẽ sớm vào địa ngục. Vậy bạn cần dạy cho cái não mình làm gì để vừa phóng thích được dopamin mà vừa mở cửa thiên đàng: giải được một bài toán khó; chinh phục được một thử thách; nghĩ ra một ý tưởng mới mẻ; cùng đồng đội đạt được thành tựu mới; giúp người khác vượt qua nghịch cảnh; chia sẻ cho người khác những điều có ích;...dopamin tiết ra trong những hoàn cảnh này chính là thứ mà bạn cần để đưa mình lên một tầm cao mới, và đương nhiên là một thế giới mới khác biệt hơn.
Khi bạn làm việc với dopamin thì công việc chính là cuộc sống, cuộc sống chính là công việc không có sự phân chia, không có ranh giới. Mỗi ngày bạn đi đến nơi làm việc như đi tìm cuộc sống không phải đi vào chổ chết. Mỗi ngày bạn về nhà là để tìm nơi nghỉ ngơi tái tạo năng lượng, chứ không phải bạn đi trốn chốn công việc. Mỗi khi bạn đi chơi là bạn đang thay đổi môi trường vật lý để cơ thể tái tạo sức khỏe, môi trường thành thị ô nhiễm cần hít thở không khí trong lành của rừng biển, chứ không phải là đi rủ bỏ công việc chạy trốn phiền não.
Cuộc đời này, bạn sẽ không bao giờ trốn được phiền não, trừ khi não bạn ngừng được cung cấp oxi; bạn chỉ còn một cách duy nhất là xem phiền não là một phần của cuộc sống, vui vẻ đón nhận và sống chung với nó.
Chúc thành công.
Theo dõi người đăng bài
Tiếp cận các chuyên gia VIP/PRO hàng đầu của 24HMONEY
Nhận ngay bài viết tài chính chuyên sâu
Bạn muốn trở thành VIP/PRO trên 24HMONEY?
Liên hệ 24HMONEY ngay
Bình luận