Người môi giới nhà đất kể chuyện - Kỳ 2: Nhập biệt đội cò
"Chú bàn với cổ quyết nhanh nghen. Ông này trong đám đầu tư Chín Hoa, họ thấy ngọt là móc tiền xuống cọc liền đó. Mình trở tay không kịp". Đó là bài học "chân gỗ" đầu tiên của tôi khi nhập biệt đội cò.
Hợp tác làm nhà đất với nhau thì có lộc cùng hưởng, đói cùng chịu. Cấm tuyệt đối có kèo thơm ăn mảnh một mình. Chơi cha kiểu đó đoản hậu.
Bí kíp "giăng lưới dàn, bắt mồi" không mới với những nhóm cò đã có râu ria, số má, nhưng lạ lẫm với cò mới ra ràng, đi săn lẻ như tôi.
"Giăng lưới dàn, bắt mồi"
Căn nhà phố 5x20m xây mới kiên cố 3 lầu rưỡi ở khu đô thị mới Ao Sen, quận Bình Tân (TP.HCM). Chủ nhà định đẩy đi, lên chung cư ở, để dư tiền cho con gái du học. Thời điểm 2017, giá 8,5 tỉ đồng ông ta đưa ra tương đối sát thị trường, nhưng hơn 3 tháng vẫn chưa bán được vì cứ cứng giọng "mua thì mua, hổng mua thì thôi, tui đâu cần tiền mà phải mất công trả giá".
Đeo chủ nhà gốc Hoa này từ đầu, mấy lần tôi tưởng khách đã chịu xuống tiền cọc, nhưng hoa hồng 85 triệu tưởng đã vô túi vẫn rớt ra ngoài. Chủ nhà dứt khoát không bớt. Còn khách cứ đòi phải giảm 100-200 triệu "lấy may". Cù cưa suốt mấy tháng, tôi quyết định "bắn" với Thắng "đầu bư", một cò đất cũng đầy số má ở cửa ngõ tây nam thành phố.
Anh ta lượn xe qua coi lại nhà, không nói tiếng nào, tới khi ra ngoài mới thổi lỗ tai tôi:
- Hàng này ngọt. Nhà mới xây, ra sổ hồng chưa hết năm. Nền thửa 100m2 khu này giờ phải hơn 7,5 tỉ. Bán 8,5 tỉ là ngọt rồi. Để tui làm khách với ông.
- Hơn 2 tháng, hơn cả chục khách coi vẫn không chốt được kèo. Ông dắt khách mát tay, mình cưa đôi hoa hồng.
- Ô kê con cá trê, nhưng nếu tui chốt được kèo, ông phải cho thêm tui chút phê pháo?
- Bao nhiêu? - tôi hỏi.
- Hoa hồng 85 củ, tui 50, ông 35 củ.
Tôi biết Thắng "đầu bư" dở quẻ, muốn làm giá với chính anh em trong nghề, nhưng đành chịu vì căn nhà này đã hết hạn "hàng tươi" chỉ mình tôi biết. Giờ nó đã thành "hàng khô" cả lô lốc cò xúm lại.
- Ừ, quất luôn. Nhưng nếu xin thêm được chút phê pháo thì phải cưa đôi nghen. Mần ăn chung mát tay lộc thơm cùng hưởng.
Tôi ra vẻ sành sỏi, chịu chơi nói với anh ta. Ngay hôm sau, Thắng đã có khách là dân bán đồ mỹ nghệ tại Chợ Lớn muốn mua cho con trai ra riêng ở khu Ao Sen vốn đông người Hoa ở. Thắng nói để tính cách binh. Buổi tối anh ta dắt khách tới xem nhà kéo tôi đi chung. Vị khách trung niên gốc Hoa đang xem nhà, định giá thì xuất hiện 2 vợ chồng khách khác đi xe hơi tới. Họ có vẻ thích liền căn nhà này và hỏi điều kiện đặt cọc.
Ông khách của Thắng nghe chuyện, đổi thái độ hẳn và ngay sáng hôm sau đã quay lại xuống liền cọc 400 triệu đồng cho chủ nhà hết đường thoái kèo. Khi biết hai vợ chồng "khách" đi xe hơi đến chính là "chân gỗ" của Thắng "đầu bư", tôi cũng bất ngờ. Họ vào vai khách mua nhà như thiệt, làm cho vị khách thật muốn mua nhà hoảng bị hớt tay trên, phải xuống tiền cọc trước.
Hiểu chuyện, tôi không tiếc Thắng đòi 50 triệu trong hoa hồng 85 triệu đồng. Còn anh ta cười nói:
- Phải giăng lưới dàn cho cá hết chạy thôi. Chiêu này không mới, nhưng vẫn binh dính hoài.
- Nhóm ông đông dữ hả?
- Không, chỉ mấy tay cò chúa, cò bà hợp nhau thôi. Vợ chồng đêm qua là em họ, tui nhờ chút, có gì đâu. Liệng cho con nó 5 củ đóng học phí là vui rồi.
Hè nhau "đạp giá"
Bí kíp "chân gỗ" là chiêu được binh khá nhiều trong các biệt đội cò hợp tác làm ăn. Nhưng dần qua thời cò con thành đại bàng, tôi hiểu còn cả 1.001 kế khi cò biết cùng bắt tay. Nói lý thuyết bóng bẩy, số đông hợp lại thổi lỗ tai thì khách và chủ nhà dễ xiêu lòng. Nhưng trong cuộc mới biết "binh pháp" lắm trò hơn nhiều.
Bí kíp thứ hai khi vào đội của Thắng "đầu bư" là chúng tôi chơi chiêu "đạp giá". Người ngoài không hiểu, nhưng dân cò có râu ria rất rành ngón này. Chủ nhà đất ra mức giá bán hoài không được, các cò phải tìm cách "đạp giá để nhanh ra hàng". Mới nghe có vẻ trò ma, tiêu cực, nhưng thực tế không phải lúc nào cũng tệ như nghĩa đen của chữ "đạp".
Căn nhà thứ 2, tôi làm cùng đội Thắng "đầu bư" ở khu Bình Phú gần Metro quận 6 trước đây. Diện tích đất 4x18m, xây 3 ba tầng rưỡi (1 trệt, 2 lầu và tum thờ trên sân thượng). Chủ nhà không kẹt tiền mà muốn chuyển về khu Phú Mỹ Hưng đẹp hơn, nên đẩy nó với giá 11 tỉ "cứng" không bớt. Giá này không cao so với khu vực, nhưng nhà bị "chiếu tướng" mấy lỗi như bị ngã ba đâm chếch vào ngay cửa, khu vực hay ngập nước.
Giữa cơn sốt nhà đất đùng đùng mà nhóm cò chúng tôi đeo đẳng suốt gần 3 tháng không "ra hàng" nổi, Thắng quyết "đạp giá". Anh ta kiếm 5 người nhà làm "chân gỗ". Ai cũng ra vẻ sang trọng, là dân đầu tư nhà đất chuyên nghiệp, thừa tiền xuống cọc ngay nếu thuận mua vừa bán.
Lần lượt từng "chân gỗ" được tụi tôi dắt tới xem nhà. Họ cũng không ngại leo cầu thang ra vẻ xem kỹ lưỡng, khen vài câu qua chuyện, rồi chê sát ván: "Ủa, nhà chú bị ngã ba đâm vô hả. Con tính mua cho vợ mở tiệm mà vầy chắc khó". "Nghe nói đường đây hay ngập hả chú? Hôm trước con chạy qua bị dính nước gần nửa bánh xe, muốn chết máy luôn!"...
Ban đầu chủ nhà vẫn cứng, phủi hết mọi chuyện: "Tui ở đây bao năm, ngã ba bốn gì. Mần ăn cứ ào ào, không giàu chứ cũng không thua thằng nào con nào". Nhưng lần lượt hết "chân gỗ" này đến "chân gỗ" khác chê bai, đòi giảm giá, ông ta có vẻ xìu dần và chấp nhận xuống giá hợp lý hơn. Cuối cùng, chúng tôi kiếm được khách chốt kèo 9,8 tỉ. Chủ nhà có vẻ không vui, rồi cũng gật sau thời gian bán hoài không được.
Cầm 98 triệu tiền hoa hồng, Thắng "đầu bư" liệng cho mấy "chân gỗ" chục củ đi nhậu, còn lại chúng tôi chia đôi, nhưng tôi biết ý cắt lại cho anh ta 10 triệu tiền lo "đạp giá". Thắng nói "kèo này không thơm" vì cực công đi lại nhiều nhưng ra được hàng cũng vui.
Tương tàn vì tiền
Chuyện cò hợp đàn cùng làm cùng chia không phải lúc nào cũng thắng, cũng vui vẻ. 5 năm trong nghề buôn nước bọt này, tôi chứng kiến rất nhiều cuộc tan nát, thậm chí tương tàn giữa những người mới hôm trước còn là anh anh em em. Có nhiều lý do mà suy cho cùng cũng đều vì tiền. Nhẹ thì cãi cọ rồi đường ai nấy đi do ăn chia không đều. Người này ấm ức người kia chi môi giới thiếu công bằng. Nặng nề là những cò hợp đàn mà tham ăn mảnh, có "kèo thơm" âm thầm tự làm, tự ăn trọn hoa hồng một mình.
Nhóm tụi tôi từng "đạp" hai thành viên ra đường vì ăn lén kiểu này. Thắng "đầu bư" gốc làm cán bộ phường, không động chân động tay mà chửi thẳng: "Mày thích chơi đoản hậu thì ra đường chơi. Hội này không cần".
Riêng tôi đã tận mắt chứng kiến nhiều cuộc ẩu đả vì chuyện này dù thời gian làm cò của tôi cũng chưa dài dọc gì. Một buổi tối nhậu ở quán H.L bên Bình Phú, quận 6, bàn nhậu kế bên là của đội cò Phượng "mập". Bà này mới ngoài 40 nhưng đã lên hàng cò bà vì thâm niên và vô nhiều "kèo thơm", khá giả rất nhanh.
Chúng tôi biết nhau, cụng ly chào, rồi ai ngồi bàn nấy. Lát sau tự dưng bên bàn Phượng "mập" nổi cơn đùng đùng. Bà ta vừa phang cả ly bia vào mặt một cô cò trẻ tên Linh làm máu miệng, máu mũi chảy ròng ròng. Linh có bạn trai đi theo nhưng cả hai không dám phản ứng. Phượng quá dữ dằn và có cả nhóm của mình đi theo.
Lỗi chính do Linh. Cô ta đã lén cho người nhà ra mặt để làm kèo thành một căn nhà 7 tỉ ở khu Tân Tạo mà cả nhóm cò Phượng "mập", trong đó có Linh, cùng biết và đang hợp tác "ra hàng".
Linh ăn trọn được 70 triệu, nhưng bị đánh gãy sống mũi và buộc phải rời khỏi nhóm Phượng.
"Đạp giá" không phải lúc nào cũng xấu
Đôi khi chủ nhà cứ khư khư giữ cứng giá cao hơn mặt bằng thị trường, khách hàng và cò không thuyết phục nổi thì phải tìm cách hạ giá. Cũng có khi giá không cao, nhưng căn nhà bị lỗi "chiếu tướng" gì đó như đâm thẳng ngã ba, thít hậu (sau nhà nhỏ hơn phía trước), bị cột điện, cống bọng án cửa... nên phải giảm giá so với căn cùng diện tích, chuẩn xây dựng mà có vị trí đẹp hơn. Khi giá hợp lý, chủ sẽ dễ bán được nhà hơn.
Bạn muốn trở thành VIP/PRO trên 24HMONEY?
Liên hệ 24HMONEY ngay
Bình luận