Tuổi 40 đi học lại vì không kiếm ra tiền
Chuyển hướng làm ăn đủ kiểu từ dịch tới giờ nhưng tôi làm đâu thua đấy, cuộc sống bế tắc, vốn liếng cạn kiệt, nợ nần chồng chất.
Tôi đang ở độ tuổi 40. Sau đợt dịch, tôi có cảm giác mình càng ngày càng lún vào hố sâu trầm cảm. Đặc biệt là trong dịch, mọi thứ chững lại, tích lũy bao nhiêu cũng bay sạch. Sau đó, sức khỏe của tôi đi xuống rõ rệt, nhất là hệ hô hấp, cảm mạo, xương khớp. Như mấy hôm rồi trái gió trở trời là tôi lại đau nhức cả đêm không ngủ được.
Tôi cố gắng tìm cách vay mượn để khởi động lại các dự án làm ăn nhưng đều không được vì không có vốn. Đi vay ngân hàng thì người ta yêu cầu này nọ. Buồn cười nhất là tôi vay vốn làm ăn kinh doanh, nhưng ngân hàng đòi thế chấp tài sản, hoặc tiết kiệm bảo đảm... Nếu có sẵn thì tôi lấy ra làm ăn từ lâu rồi, cần gì vay. Nhưng mà tôi cũng hiểu cho họ vì giờ nợ xấu nhiều, lỡ như tôi phá sản thì họ thu hồi làm sao? Nói chung là khó.
Từ dịch tới giờ, tôi chuyển hướng làm ăn các kiểu rồi nhưng vẫn không được. Giờ tôi chỉ toàn thắt lưng buộc bụng. Mọi thứ bán được tôi đều bán cả rồi, tiền tiết kiệm cũng xài hết ngay từ khi dịch bùng phát (để trả lãi ngân hàng), cầm cố được cũng hết cả tài sản giá trị. Có miếng đất tôi mua để dành dưỡng già, nhưng giờ rao bán cũng chẳng có ai mua (kể cả bị cò ép giá một nửa giá mua gốc). Thế là tôi cứ cố gượng đôi lần rồi gục ngã luôn.
Giờ tôi thật sự cảm thấy rất bức bối, mâu thuẫn, chán nản, tuyệt vọng và không ngừng nghĩ đến việc chấm dứt tất cả, để không phải lo nghĩ gì, không phải gánh nợ, không phải trách nhiệm... Đúng là sự tàn phá hậu đại dịch quá khủng khiếp. Tôi biết ý thức của mình không ổn, nhưng không biết thoát ra cách nào cả, khi chỉ mở mắt ra, hoặc đến hạn là ngân hàng, chủ nợ gọi hối...
Tôi cứ xoay mòng mòng trong cái đống mượn đầu này, đắp đầu kia... Và gần nhất, đến cả tiền điện, nước, ăn uống hàng ngày tôi cũng đã phải để ý cân đo đong đếm rồi. Thực sự bế tắc.
Tôi muốn buông xuôi chính bản thân mình. Nhưng còn cuộc sống, đặc biệt, với những người thân, những người đặt niềm tin ở mình, thì tôi không thể nói buông là buông được. Thế nên, tôi không cho phép mình bỏ cuộc, vẫn cố vùng vẫy, dù là trong vô vọng.
Hiện tại, dù khó khăn, nhưng tôi lại vừa đăng ký học lại. Ở cái tuổi 4X, trở lại với sách vở quả là một thử thách cao độ với tôi. Nhưng đó là điều là bắt buộc để có một khởi đầu mới tốt đẹp hơn. Cùng may là bên tôi còn có vợ - người kiên trì, vững tin, luôn động viên tôi làm lại từ đầu, phá bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong tôi.
Tôi biết nhiều người cũng đang giống tôi, mệt mỏi với cuộc chiến sinh tồn sau dịch và cũng có ý nghĩ buông xuôi. Tôi nghĩ rằng, chúng ta buông xuôi cũng được, nhưng đừng bỏ cuộc. Dù hiện tại khó khăn nhiều như thế, nhưng tôi vẫn tin, mọi thứ sẽ khác, nếu mình thay đổi dần dần. Dù ban đầu khó khăn vẫn bủa vây, đau đớn và mỏi mệt, nhưng còn nước là còn tát. Mệt quá thì dừng lại, tạm buông bỏ để mọi thứ lắng lại, rồi sau đó phải cất bước lên.
* Bạn có đang trải qua giai đoạn khó khăn vì không tìm được việc làm?
Bạn muốn trở thành VIP/PRO trên 24HMONEY?
Liên hệ 24HMONEY ngay
Bình luận