Tất tần tật cuộc sống một F2 trong 14 ngày cách ly, khi chuyện trên tivi bỗng là mình
Nhiều người vẫn lo sợ và thấy Covid-19 nó là cái gì khủng khiếp lắm, hoang mang lắm, cũng có những người thờ ơ, nghĩ nó ở tận đâu trên tivi, vậy mà cũng có lúc đến lượt mình là F2
Từng trải qua 14 ngày của một F2 cách ly tại nhà, tôi viết lại câu chuyện 14 ngày cách ly đầy đủ của mình theo đúng tinh thần không có gì phải giấu giếm, các bạn có thể gọi hài hước là clip "full không che".
Nói chung đến tầm này, ai cũng nên sẵn sàng chuẩn bị sẵn tinh thần cho mình, bất cứ ai cũng có thể trở thành F nào đó, bất kể là F0 hay FA. Chống dịch mà, bác sĩ là khắc tinh của virus nhưng cũng có thể mắc bệnh thậm chí hy sinh trong quá trình chống dịch cứu người, đâu phải là chuyện không hiếm, nên chúng ta đang được sống bình yên ở nhà thì đừng có quá lo lắng sợ hãi mà hại não.
Chuyện của tôi thành F2 như thế nào cũng rất vô tình thôi, vì có F0 gặp gỡ tiếp xúc với lãnh đạo của tôi, thì tôi bỗng chốc thành F2. Đơn giản vậy thôi. Dù tôi có giải thích với anh chị y tế phường, quận là tôi còn không tiếp xúc với ông sếp tôi sau khi ông ấy gặp gỡ bệnh nhân F0 tại hội thảo, nhưng được giải thích là F0 đã đến cơ quan tôi, và đi thang máy, ngồi bàn ghế v.v mây mây... thì tôi vẫn có nguy cơ tiếp xúc với những đồ vật đã có thể chứa virus nên tôi vẫn cần phải cách ly 14 ngày.
Sau đó là một cái quyết định cách ly cả nhà gửi tận nơi.
Quyết định cách ly đến rất bất ngờ. Vào sáng chủ nhật có 1 người gọi điện đến, hỏi về quá trình tiếp xúc của F0 tại cơ quan mình làm việc.
Sau đó là các đồng nghiệp đồng loạt được nhận thông báo nghỉ 1 tuần phòng dịch, chưa hiểu có chuyện gì, cứ tưởng chính sách chung, cảm giác sung sướng lắm. Ai đang về quê thăm con gửi ông bà thì vui mừng được ở với con thêm 1 tuần nữa, ai đang ở nhà thì thở phào vì lúc dịch dã thế này được nghỉ không đi làm thì sướng nhất rồi.
Lúc đấy chưa hình dung được gì, chỉ biết được cho nghỉ là sướng!
Nhưng niềm vui chưa tày gang, biết tin một F0 đã đến cơ quan mình ngày này ngày đó, nên chúng ta cần được cách ly phòng dịch. Ơ, thế là ngưng vui, bắt đầu lo lo.
Rồi lục lọi trí nhớ, chắc chắc mình không tiếp xúc trực tiếp F0 một tí tẹo nào, còn sếp của mình có thể có tiếp xúc, nhưng từ lúc sếp gặp F0 thì mình chưa gặp mặt sếp trực tiếp lần nào, vậy mình có phải "cách ly oan" không?
Trong 1 buổi sáng thôi, liên tục điện thoại, các anh công an khu vực, rồi trưởng thôn/xóm, y tế gọi hỏi thông tin. Mình nhớ gì thì nói hết, trung thực, không giấu điều gì.
Rồi không biết từ đâu mọi người truyền nhau file danh sách những người F1, F2, cả bạn bè, người quen, người thân không ai bảo ai, lần lượt gọi điện, hỏi thăm, nhắn tin, hàng xóm cũng nhắn Zalo hỏi han xác minh, rộn hết cả ràng.
Em bán gà đầu ngõ cũng bảo, nhiều người hỏi thăm chị lắm. "Chị F mấy?"
Hàng xóm, cũng là trong group phụ huynh lớp con gái, nhanh nhẹn inbox hỏi thăm. Vẫn "Chị F mấy?". "Chị chả F mấy cả, chị cách ly cho chắc thôi chứ chắc chắn không tiếp xúc với F0 nào".
"Vâng em biết thế để em nói cho các phụ huynh yên tâm!" Ơ lâu nay mình có gặp phụ huynh nào đâu, con cũng được nghỉ phòng dịch cả tháng rồi, sao mà không yên tâm?
Giữa các cuộc hỏi thăm, lại có điện thoại của công an xã. Hỏi danh tính, số điện thoại các F3, tức là những người thân trong nhà mình. Ok, em khai báo hết tên tuổi, số điện thoại từng người, trừ các cháu bé chưa có số thì không có để khai. Xong thủ tục lần 1.
Điện thoại ông chồng mình, tự dưng bạn bè dồn dập gọi đến.
Hóa ra trước đó ông ấy có vừa đi viếng một đám tang. Các bạn hỏi chồng, chúng tao có vấn đề gì không, bạn bè có vẻ bồn chồn lo lắng, có người hơi hơi trách móc. Từ lúc gặp mày xong, tao ho, tao sổ mũi, đau đầu này nọ, vợ mày F2 thế mà chả nói... nói chung cũng hơi dức đầu.
Cả một buổi trời chỉ nghe điện thoạiCuộc sau là của ông bí thư thôn, chuẩn bị có người đến phun thuốc khử trùng nhé, gia đình chuẩn bị. Vâng. Dọn nhà rồi để chuẩn bị đón người đến phun.
Mình ngồi chờ, lúc sau người mặc đồ bảo hộ đến, phun khử khuẩn khắp 4 tầng nhà. Đảm bảo có con Covid lạc đường nào bay vào cũng chết không kịp giãy. Xong. 2 nhà kế bên cũng được phun ké. Và vì vậy, cả xóm biết nhà cô này cần phòng dịch.
Phu xong, ký 3 biên bản, được giải thích, dù không tiếp xúc với người tiếp xúc với bệnh nhân F0, nhưng vì mình vẫn đi làm sau khi F0 đến cơ quan mình, thì vẫn có tiếp xúc/đi chung thang máy, hành lang, phòng họp... vùng F0 đã đến, nên vẫn cần cách ly để đảm bảo phòng ngừa dịch.
Sau đó là có quyết định cả gia đình cần cách ly. Riêng mình được yêu cầu sinh hoạt riêng trong 1 căn phòng, đến bữa thì gia đình mang đồ ăn cho để ở cửa, và ăn xong lại đem ra để đó để người nhà dọn. Rác sinh hoạt gom riêng vào túi. Ngày cặp nhiệt độ theo dõi sức khỏe, có gì bất thường báo ngay cho y tế.
Cả nhà bắt đầu cách ly, khi họ về hàng xóm láng giềng xôn xao nhốn nháo cả lên. Ngồi trong nhà mình cũng thấy xốn xang. Bình thường là sẽ tót ra ngoài hóng ngay, nhưng hôm nay không được. Thôi thì cách ly là được hưởng cuộc sống thư thái không ai làm phiền.
Thì đành ngồi check tin nhắn, bao người hỏi thăm, động viên hỏi han các kiểu. Trả lời mọi người, cứ yên tâm, không sao cả. Em được ở nhà em, cơm ăn 3 bữa, có các F3 chăm sóc, khéo nửa tháng cách ly xong béo lên chục cân thì công cốc tập tành hãm cân bấy lâu.
Thế rồi đêm đầu phải ngủ riêng.
Con gái nhỏ từ tầng 2 gọi với lên réo rắt, mẹ ơi sao không ngủ với con, sao mẹ chốt cửa chặt thế, mẹ không yêu con nữa à? Không biết nói sao, chỉ bảo, mẹ bận việc, con ngủ dưới đấy nhé. Con vẫn gọi, mếu máo. Đêm đầu cũng thức trắng đến gần sáng. Thần kinh chưa quen được với chặng mới quá nhiều bất ngờ.
Hôm sau, các group nhóm những người "đồng cảnh tương lân" diện F2 hoạt động hết tốc lực.
Thông tin về các F1 được quan tâm nhiều nhất, vì chẳng may F1 nâng cấp lên F0 thì mình cũng được lên cấp theo ngay. Nhưng may mắn, các F1 đều âm tính, các F2 thì được cách ly tại nhà nên cũng đều vui vẻ phấn khởi, không có gì lo lắng ngoại trừ "tôi nổi tiếng quá các bà ạ, có người mấy năm không gặp cũng gọi điện nhắn tin hỏi thăm, làng xóm họ hàng đều biết cả, mình được quan tâm quá cũng ngại".
Ông bí thư chi bộ gọi điện hỏi thăm, mình hỏi nếu cần cháu nhờ các bác mua giúp thực phẩm được không, trả lời được, cháu cần gì cứ gọi.
Đoạn này nghĩ lại mới thấy, nếu như nhà không có thực phẩm sẵn, thì yên tâm có thể nhờ được cán bộ phường xã hoặc công an mua giúp. Hoặc nhờ người thân mua mang đến. Không nên vội vàng tranh thủ trước thời điểm cách ly đi mua bán làm gì, vừa là để phòng dịch, vừa tránh lúc vội vàng hấp tấp lại có khi xảy ra chuyện.
Như nhà mình, được em chồng mang đến "cứu trợ" đồ ăn thức uống tươi ngon hàng ngày. Rau thịt cá, hoa quả tươi rói, cô em chấp hành rất nghiêm túc, gọi điện cho anh trai rồi để núi thức ăn ngoài cửa và rời đi. Sau đó người trong ra mở cửa lấy mang vào. Hàng xóm thỉnh thoảng ngó sang, thấy yên ắng cũng yên tâm.
Y tế thỉnh thoảng gọi điện nhắc cặp nhiệt độ và báo lại cho họ. Không vấn đề. Chỉ hơi ngán cái loa phường đọc ra rả suốt ngày về các trường hợp đang cách ly trên địa bàn, thông báo tình trạng sức khỏe các F vẫn ổn định, thành ra cả làng không biết cũng phải biết mình. Ngại quá!
Cái sướng của việc được cách ly tại nhà thì ai cũng tưởng tượng được rồi, sáng không phải hấp tấp dậy sớm, chuẩn bị ăn uống cho cả nhà, cho con đi học. Giờ được thư thái ngủ nướng, cày phim bộ, chat chit thả ga.
Riêng mình lúc đi làm bận tối mắt nên chưa có lúc nào xem được 2 bộ phim mà chị em ngất ngây Hạ cánh nơi anh và Chỉ yêu mình anh, ai nói gì cũng như vịt nghe sấm, giờ là lúc "báo thù".
Trong group, mọi người cũng không ngừng cập nhật cho nhau các tình huống cười ra nước mắt. Có chị, mẹ chồng gọi bảo, làng biết con cách ly, nên nói nhà không lên "cứu trợ" rau thịt nữa, mẹ gửi taxi chở lên công an phường rồi các anh ấy mang vào nhà cho con nhé. Có chị, sau khi y tế đến phun khử khuẩn, ông chồng mới chợt nhớ chưa cất xe ô tô. Nhá nhem tối ông mò ra mang xe đi gửi, thì lập tức nhận ngay điện thoại "hàng xóm báo anh trốn cách ly đấy à?".
Thoắt cái, hơn chục ngày trôi qua như một cơn gió. Y tế thông báo hết hạn cách ly. Có giấy về tận nhà.
Cũng vui các mẹ ạ. Hết cách ly rồi. Đi làm, những ai hết cách ly trước thì đi làm trước. Gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Hội F1 thì bảo tiếc những ngày được phục vụ "ăn sung mặc sướng" không phải động tay chân việc gì. Đám F2 thì như được tháo cũi sổ lồng. Từ giờ ta đi chợ, đi làm vô tư rồi nhé.
Nói dài dòng vậy thôi, nhưng cũng để chia sẻ với các anh chị ngắn gọn lại là, cách ly kiểu F2 chẳng có gì ngại cả, ở nhà mình thì vui vẻ rồi. Với tình hình dịch dã thế này, cứ cẩn thận hết sức và sự chuẩn bị về tinh thần, nếu có vô tình thành F gì thì cũng sẵn sàng chấp nhận thực tế.
Rồi mọi việc cũng qua tốt đẹp cả thôi.
Bạn muốn trở thành VIP/PRO trên 24HMONEY?
Liên hệ 24HMONEY ngay
Bình luận