Làm việc không khó, làm người mới khó
Thật ra, làm gì cũng vậy, việc không có gì khó. Khó, tất cả là do con người mà ra. Mâu thuẫn, xung đột, căng thẳng, chính trị công sở, đổ vỡ trong quan hệ, thất bại trong hợp tác, vv đều bắt đầu từ con người. Sự việc dù là gì tất cả đều đơn giản và có cách giải quyết.
Nhưng con người, với chế độ auto pilot của lòng tham, sự hơn thua, giành giật chút ngã mạn và quyền lực, khiến cho mọi thứ rối lên, phức tạp thêm, bừa bộn ra một cách có khi không thể nào đỡ nổi. Và thế là, kẻ được người mất, kẻ thua người thắng, kẻ đi người ở. Cứ như vậy, con người play game với nhau và với chính mình. Cứ như thế, cuộc đời của mỗi người trở thành trò chơi bất tận, và kẻ xà quần chơi game cả đời đến khi gục ngã mới có khi mới hiểu ra đây là trò lưỡng bại câu thương - bên nào cũng thua, chơi kiểu gì cũng thua, thắng thua gì cũng thua.
Được, có khi là thêm dăm ba vạn hay một cái title - chức danh nghe kêu kêu nào đó, nhưng mất, là mất niềm tin vào chính mình, mất chữ “người” giữ chữ “con”, mất sự bình an và hạnh phúc của một tâm đời hồn nhiên, trong trẻo. Khi trái tim đã lộn xộn thì cuộc đời sẽ bừa bộn. Khi cái tâm đã không trong thì cuộc đời sẽ chỉ ngụp lặn trong những vòng xoáy đục ngầu. Rồi hỏi ủa sao không ai thật lòng với mình, không ai trên đời tử tế, đàng hoàng. Mình có tử tế đàng hoàng đâu mà đòi với hỏi. Vũ trụ công bằng lắm, như một tấm gương sáng ngời. Mình sống sao thì đời nó phản chiếu lại y chang như vậy. Mình chơi người ta sẽ có người chơi lại mình. Mình đặt bẫy người ta sẽ có người ngồi rung đùi chờ giật sập bẫy với mình. Mình cướp gì, tham lam gì của ai thì sẽ có ngày bị cướp lại gấp vạn lần. Không có chạy đi đâu khỏi đâu con người ạ. Có vay có trả ghi chép đầy đủ trong ngân hàng vũ trụ hết á. Xài credit quài không trả nợ, không deposit thì đương nhiên sẽ mang món nợ đó mà lăn lông lốc đời này và nhiều kiếp nữa để trả cho xong. Chạy trời không bao giờ khỏi nắng.
Nhiều người bảo, nhưng mà xã hội nó thế, đời nó thế, mình không hại người thì người sẽ hại mình, muốn sống thì phải chơi game, đứa nào chơi xịn hơn đứa đó thắng. À không, ai chơi game gì cứ chơi. Ai bận chơi game quá không làm người được thì cứ bận. Lựa chọn là của mỗi người. Lựa chọn quyết định hành trình tiếp nối của mình nó yên hay không yên, nó vui vẻ hạnh phúc hay đong đầy sóng gió, nó có ý nghĩa hay cuối cùng chỉ là một vụ cá cược đẫm máu. Núi cao luôn có núi cao hơn. Người giỏi luôn có người giỏi hơn. Không ai chơi game qua được mặt ông trời.
Còn mình, thì chọn không chơi game, vì thấy nó tào lao, mệt mỏi, phí thời gian và hạnh phúc. Mình bận lắm, bận vui vẻ, bận bình an, bận hạnh phúc và bận làm cho cuộc dạo chơi trần thế này của mình nó thiệt là ý nghĩa. Nên sorry loài người nha mình không và sẽ không bao giờ muốn chơi game. Duyên đến thì đến. Duyên đi thì đi. Cái gì của mình nó trước sau cũng sẽ của mình, không chạy đi đâu được. Người này lấy sẽ có người khác trả. Người này chiếm đoạt sẽ có người khác tới đưa, mà đưa, có khi gấp cả vạn lần. Mình cứ từ từ bình tĩnh, cầm lên bỏ xuống rất dễ dàng, khoan thai, hồn nhiên như ăn cái kẹo bông gòn màu mây hồng vậy. Nói vậy, không có nghĩa là mình ngồi im thụ động. Mỗi ngày mình đều bận luyện cho nội công thật là thâm hậu, trong tâm thế, trong tinh thần, tri thức, khả năng. Vậy thôi, rồi đời tự đến gõ cửa thôi mà, đâu cần drama hoạt náo gì cho mệt.
Cho nên, chia sẻ ở đây là để nói lên nỗi lòng của một kẻ dạo chơi trần thế, thấy loài người thật khổ, nhưng cũng chưa đủ đức huệ để giúp được cho ai. Có chăng, thì chỉ trải lòng và trải đời mình ra để loài người thấy là, không chơi game cũng là một option khả thi còn tồn tại. Dù bên kèo bên này ít người hơn, nhưng mình tin là ai cũng đang bình an và hạnh phúc….
Theo dõi người đăng bài
Tiếp cận các chuyên gia VIP/PRO hàng đầu của 24HMONEY
Nhận ngay bài viết tài chính chuyên sâu
Bạn muốn trở thành VIP/PRO trên 24HMONEY?
Liên hệ 24HMONEY ngay
Bình luận