Kiếm tiền bằng cách nào (How to make money)? Tạo giá trị bằng cách nào (How to create value)?
Câu trả lời cho câu hỏi “Kiếm tiền bằng cách nào?” là “Tạo giá trị”. Trả lời cho câu hỏi “Tạo giá trị bằng cách nào?” là “Sáng tạo và thực thi”.
Nhưng thực tế luôn lại không là như vậy. Xin mời các bạn theo dõi câu chuyện sau ở một vũ trụ nọ.
Tại một vũ trụ nọ, có một cô bé có năng lực siêu phàm, có khả năng mở ra những cánh cửa để đi tới những vũ trụ khác. Vũ trụ nọ ngày càng ô nhiễm môi trường, con người trong vũ trụ đó sống trong một cuộc sống đến thở còn khó, tinh thần thì kiệt quệ, mọi người muốn tìm đến sống ở một vũ trụ mới vô cùng tươi đẹp, gọi là Thiên đường.
Mọi người nhờ cô bé mở ra cánh cửa đưa họ tới thiên đường. Cô bé mở ra hai cánh cửa. Cánh cửa bên phải là một con đường vô cùng gập ghềnh và rất xa. Cánh cửa bên trái sẽ cho mọi người cơ hội đến thiên đường trong một thời gian cực ngắn.
Tất cả cư dân vũ trụ nọ tập trung vào cánh cửa bên trái với sự hứng khởi vô bờ về giấc mơ thiên đường. Trong khi chỉ có một ông già, già và yếu như cái ông trong trò chơi sinh tử Squid Game, không chen lấn xô đẩy được nên đành chọn cánh cửa bên phải.
Đám đông cánh trái sốt ruột chờ mua vé vào cửa, ở đó một xã hội được hình thành với đủ hỉ nộ, ái ố.
Một kẻ cáo già lên tiếng đầu tiên. “Ở bãi đất trống đằng kia có rất nhiều kim cương trong lòng đất, mọi người đến đó đào kim cương mà lấy tiền mua vé vào cửa”. Đám đông hò reo vang dội, có nhiều người bĩu môi “đếm cua trong lỗ”. Cuối cùng cũng có rất nhiều, rất rất nhiều người lao bổ đến khu đất trống để mong đào được kim cương, và để đến thì họ phải trả cho cáo già lộ phí, mà họ cho rằng là cần thiết phải trả cho ông thầy cáo già.
Cua đâu chả thấy, dù lỗ đã đào với bao niềm hi vọng. Đám đông lỡ mất lộ phí đâm ra chán nản, chẳng lẽ kim cương để mua vé đến thiên đường khó kiếm thế. Họ bắt đầu buông xuôi, nhưng họ cũng muốn đám đông còn lại cũng phải buông như mình vì bản chất của họ là như thế, đúng thì huyênh hoang, sai thì phải kéo lùi cả lũ chứ không thể để đứa nào vượt lên trước được.
Một số thì đóng vai kẻ đưa tin. Ngày nào cũng ra rả điệp khúc “đất kim cương, đất kim cương”. Chán rồi lại “đất kim cương giả, kim cương giả, cương giả, giả,…”. Hết đất kim cương thì lại rêu rao đất vàng để lôi kéo đám đông bỏ xếp hàng đi ra đào kim cương ở mảnh đất trống. Mục tiêu đằng sau của những kẻ đưa tin hoá ra lại là lôi kéo đám đông xem bản tin đất vàng, đất kim cương để kéo những kẻ đang đào kim cương quảng cáo lôi kéo kẻ khác sang đào kim cương.
Sau một hồi chán nản vì chưa có vé ngắn nhất lên thiên đàng, đám đông có vẻ rã đám. Kẻ nguy hiểm xuất hiện, hô lớn “có bom”. Đám đông có vẻ hoảng loạn, một số tháo chạy, một số nghi ngờ chưa bỏ hàng ngũ, một số phản pháo kịch liệt “ông hô có bom để ông chen vào hàng đẹp nhất mua vé à, tôi không dễ bị úp nhá”. Đám đông cuồng nộ.
Do đám đông tụ tập lớn quá, đất chỗ đó chịu không được sức nặng, sụt xuống tạo thành một hố tử thần đường kính lớn, độ sâu cỡ xuyên qua lòng cả vũ trụ nọ, hút vào hố cả đám người. Kẻ ăn may chưa bị hút vào, đứng trên miệng hố cười khẩy “đã bảo rồi mà không nghe”. Bất chợt một đám người bằng cách nào đó leo lên được miệng hố định tát vỡ mặt kẻ ăn may khoác lác thì kẻ ăn may đã nhanh trí lấy bùn bôi vào mặt, vào người rồi trốn lẫn vào đám người vừa leo lên được miệng hố còn đang mệt mỏi và buồn bã.
Đám đông vẫn tiếp tục hi vọng cho tấm vé ngắn đến thiên đường bên cửa trái, bằng cách cố gắng moi tiền từ trong túi của người khác trong đám để mua vé. Kẻ cáo già đã lặn mất hút với cục lộ phí to đùng để lại đám đông với đất trống và hi vọng kim cương. Những kẻ đưa tin vẫn lải nhải vô vọng như thế. Kẻ nguy hiểm hết hô có bom rồi lại chuyển sang hô cháy, hỗ cháy chán thì hô trời mưa, hết cháy rồi bình minh đang tới. Kẻ ăn may vẫn vậy, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đổi màu xanh, lúc đổi màu đỏ như con tắc kè. Những kẻ sụt hố vẫn còn đang miệt mài leo với hi vọng lên được mặt đất để xếp hàng đi thiên đường.
Cả đám mệt mỏi bèn nhìn sang cửa phải. Ông già vẫn đứng đó, chậm rãi nhặt từng xu để mua vé đi con đường gập ghềnh. Cả đám đồng thanh chửi to “Đồ ngu, sao ngu thế nhỉ”, nhanh không muốn lại muốn đi chậm, đúng là lão già lẩm cẩm.
Mặc kệ lão, đám đông lại tiếp tục công cuộc xếp hàng trong bụi bặm với bao hi vọng thiên đường sau cánh cửa. Những kẻ soát vé vẫn đang chờ, bắt đám đông phải xếp hàng tử tế bằng luật lệ trong khi đám đông vẫn mải miết níu kéo nhau chậm lại, không cho kẻ nào hơn mình.
Thời gian thấm thoát trôi, ông già lẩm cẩm đã may mắn mua được vé và đến được vũ trụ thiên đường, thảnh thơi, hạnh phúc. Ở vũ trụ đó, những người là kẻ thù của ông ở vũ trụ nọ bỗng thành bạn thân, bởi vũ trụ đó chỉ có tình yêu, lòng bao dung, mà không có chấp ngã, sự hận thù và hơn thua. Ở vũ trụ đó, ông già không bị mọi người bỏ rơi vì cho là già yếu không thể tham gia kéo co được, mà yêu quý trí tuệ tinh thông của ông. Mọi người coi trọng ông vì sự sáng tạo, dám làm, cần mẫn và chăm chỉ, và tính cách kiên định không lung lạc.
Ở vũ trụ nọ, đám đông cửa trái vẫn nhất quyết không sang cửa phải. Họ sung sướng với trò chơi rồng lộn, xuống hố và lại leo hố của mình, vẫn luôn giữ hi vọng về thiên đường ngay trước mắt, mà xa vời vợi.
Xét cho cùng, tất cả lỗi đều tại con bé đó, lại vẽ ra tận hai cánh cửa.
Chúc cả nhà sáng thứ hai vui vẻ, leo hố ở đa vũ trụ thành công
Theo dõi người đăng bài
Tiếp cận các chuyên gia VIP/PRO hàng đầu của 24HMONEY
Nhận ngay bài viết tài chính chuyên sâu
Bạn muốn trở thành VIP/PRO trên 24HMONEY?
Liên hệ 24HMONEY ngay
Bình luận