Gửi tuổi 20 - 20 AGain
Thành công là một chặng đường dài, rất dài, rất rất dài...
Thân gửi quý bạn trẻ!
Nhà cố vấn già rất hân hạnh được được quý bạn Nguyễn Minh Tuấn tagged vào một bài đăng thách thức một mini game nhân dịp Giáng Sinh 2021 và Năm Mới 2022.
Tôi cũng đang ấp ủ viết một bài đúng với cái tựa này cũng để động viên những bạn trong cộng đồng cố vấn tài chính và cơ hội đã đến khi Minh Tuấn tagged tôi vào.
Ngoài những bài viết về bảo hiểm nhân thọ để bình dân hoá bảo hiểm, một công cụ phòng thủ về tài chính, tôi cũng có thể viết thêm về những KASH x B của đầu tư chứng khoán, một công cụ tiến công về tài chính.
Lâu lâu lại nghiện cảm giác làm diễn giả, tôi lại viết một bài động viên, động viên bản thân và nhân tiện động viên luôn cả những bạn có nhân duyên và tuệ nhãn đọc được bài của mình.
Bạn đừng cười, một ông già cầu toàn, khó tính và chướng cũng cần được động viên sao?
Có đấy bạn! Bởi năng lượng tích cực, bản thân chúng ta ai cũng cần cả.
Cũng mong rằng, sau lần này, chủ đề này, nhà cố vấn già còn cơ hội tham gia 1 lần nữa vào 20 năm sau với chủ để 20 again and again.
Sau đây là câu chuyện, Nhà cố vấn già xin kể lại để hầu chuyện bạn đọc trong nhóm
THÀNH CÔNG LÀ MỘT CHẶNG ĐƯỜNG…
1992, tôi, một cậu học sinh 17 tuổi và học sinh lớp 11. Mẹ tôi mù chữ nên chỉ biết lao động quần quật để nuôi một cậu duy nam ăn học. Mẹ tôi sợ tôi hỏng, lêu lỏng và đàn đúm với đám bạn xấu (mà bạn tôi nhiều đứa xấu thật: tôi phải chơi với mấy đứa xấu, cho bạn copy bài để bạn bảo kê cho một thằng tướng tá như con chuột nhắt) nên không bao giờ cho tôi tiền nhưng lại vô cùng rộng lượng nếu tiền đó tôi dùng để mua sách học và đọc. Mẹ mù chữ, không ai định hướng, thấy xã hội phát triển, dạy tiếng Anh có nhiều tiền, tôi muốn đi học đại học ngoại ngữ nhưng bạn có biết không, tôi học hệ 3 năm. Cuối năm lớp 11 là 1992, tôi không biết chia thì của động từ sau 2 năm học tiếng Anh.
Là lớp trưởng, mình bày bạn toán, lý…, hỏi lại bạn môn Tiếng Anh. Đám bạn đi định cư diện HO rất giỏi ngoại ngữ đã chửi tôi: “Mày lớp trưởng, sao mày ngu vậy Toàn”
Cú thật! Nhưng mình ngu thật mà nên mình mới đi hỏi đám bạn nhưng thầm nhủ với lòng: “Tao ngu nên tao mới đi hỏi chúng mày. Chúng mày cậy đi học thêm nên hỏi chúng mày, chúng mày cậy biết tý tiếng Anh mà mắng tao. Ok, hè này tao đi học tiếng, sau mùa hè 1992 vào lớp 12, để xem đứa nào sẽ hỏi lại đứa nào hỉ?”
Rồi thi kỳ 2 năm lớp 11 cũng qua. Tôi cũng may mắn được điểm trung bình môn tiếng Anh.
Hè năm đó, tôi và vài bạn nữa hàng ngày đạp xe vài cây số đi học. 5 thầy trò chúng tôi chỉ có mỗi 1 cuốn bộ đề ôn tập mà đề đó tôi được một ông anh tặng nên cả 5 thầy trò chuyền tay nhau dùng. Nhà nghèo, không thể photo. Thầy cũng nghèo lắm. Mùa hè 1992, tôi viết bằng tay, tôi viết được 2/3 cuốn bộ đề để ôn thi Tiếng Anh đó để sách cho thầy và bạn mượn.
Sang năm 12, chỉ sau 1 mùa hè, tôi trở thành nhân vật học tiếng Anh giỏi nhất nhì trong trường thời điểm đó. Thi tốt nghiệp, tôi phải thi chung với hệ 7 năm, thầy cô có trông chừng và kháo với nhau rằng: “Thằng Toàn mà không làm được thì cả cái trường này không ai qua được môn tiếng Anh”. Tôi làm được. Kết quả học 3 năm thi với hệ 7 năm tôi được 7 điểm. Tôi bắt đầu ngạo.
RẤT DÀI…
Chỉ trong 3 tháng của mùa hè 1992, tôi từ một đứa mùa chữ tiếng Anh, tôi thành học sinh giỏi nhất nhì trường. Lão sư của tôi cũng chia sẻ: “Trong đời thầy dạy chỉ gặp được 2 học trò là em và một bạn nữa đã học quá nhanh như thế”
Nhưng khi vào đại học tôi mới “thấm đòn”. Hoá ra tôi chỉ giỏi mỗi văn phạm tiếng Anh, nghe, nói, đọc, viết gì cũng tệ cả mà khi học văn phạm bậc đại học tôi cũng không khá hơn ai. Kinh dị ở tuổi 18 khi bước chân vào đời, xa nhà và học hành chỉ tàm tạm. Quen một cô bạn gái học cấp ba, cô ấy hỏi mấy câu tiếng Anh trong bộ đề Camidge, câu nào tôi làm cũng sai. (Cô bé ấy học chuyên ngữ). Chắc các bạn cũng đoán cái hậu của câu chuyện này tình cảm này khi “gái sắc mà trai không tài”
Tôi lại lao mình vào học ngày, học đêm tiêu tốn của mẹ không biết bao nhiêu tiền bạc cho sách vở, băng đĩa và máy nghe nhạc walkman. Học nghe mọi lúc mọi nơi, họ ngay trong lúc ngủ theo tiềm thức, mua nhiều sách vở để học đọc, học viết và học nói. Rảnh ra một tý là chạy ra trung tâm phố Đà Lạt, thấy ông Tây nào cũng xông vào nói chuyện. Hàng tuần thì đưa các thầy cô người nước ngoài đi chơi chỉ để có điều kiện được giao tiếp, nói chuyện và luyện.
Quả thật là tôi không giỏi các bạn à! Tôi chỉ siêng năng, cần mẫn, chăm chỉ và cặm cụi học mà thôi. Dư thời gian tôi lại chạy chợ giúp mẹ làm kinh doanh buôn bán để bù vào tiền mà tôi mua sách không biết bao nhiêu cho đủ. (Tốt nghiệp đại học, tôi có 6 thùng sách, và 200 cuốn băng nhạc và học tiếng Anh)
1997, tôi tốt nghiệp đại học chỉ loại Trung Bình - Khá nhưng riêng môn tôi tập trung học để ra đi làm là Business English đạt 9.5 và tôi cũng là 1 trong khoản 12 sinh viên có chứng chỉ Proficiency của Camidge trong số 250 sinh viên tốt nghiệm năm đó. (Tôi gãy môn nói dù trong thi tôi đã nỗ lực hết sức nhưng bạn thân của tôi không nói được câu nào khi ghép đôi. Tôi chỉ cười. Không buồn, không giận gì cả bởi mục tiêu của tôi là môn Tiếng Anh Thương Mại)
Về lại Buôn Ma Thuột năm 1998, tôi vác bằng đi xin việc khắp nơi, không ai nhận mặc dù xuống Sài Gòn 3 ngày sau tôi đã có việc tại khu chế xuất Tân Thuận vào năm 1997. Tôi chính thức thất nghiệp.
RẤT RẤT DÀI…
Ở đời, cái gì không giết được ta, nó sẽ làm cho chúng ta mạnh mẻ hơn, bạn à. (What if doesn’t kill me, make me stronger: Stronger by Kelly Clarkson)
Tôi tập hợp hết trẻ con hàng xóm dạy cho bọn trẻ ngoại ngữ và giúp cho bọn trẻ từ mù tiếng Anh thành biết, biết rồi thì yêu tiếng Anh, yêu thầy, từ yếu lên trung bình, từ trung bình lên khá, từ khá lên giỏi. Tôi thành người nổi tiếng về giảng dạy tiếng Anh tại Buôn Ma Thướt từ 1998 đến 2002. Mỗi tháng tôi kiếm được 7 đến 8 triệu trong giai đoạn này nhưng từ bé bị cấm dùng tiền nên khi kiếm được tiền như thế, tôi xài cho đã nư.
Trong ánh mắt bạn bè, tôi là lớp trưởng, học giỏi cái cần giỏi, nhưng tốt nghiệp đại học vẫn thất nghiệp mà làm thầy giáo làng. Chúng bạn thấy tôi tội nghiệp và tôi thấy trong ánh nhìn của bạn bè. Nhưng thủa đó tôi lại đi chứng minh dại dột với bạn là mỗi khi gặp bạn bè, mọi người ai cũng thấy tôi luôn có nhiều tiền. Lúc nào trong túi cũng toàn những tờ 100.000 mới cáu.
2002, tôi bắt đầu đi làm nhân viên quèn cho một hãng bảo hiểm và trong túi chỉ còn đâu đó khoản 10 triệu. Nhân viên quèn đến độ, người quen đi làm tư vấn bảo hiểm còn có thu nhập gấp 10 lần tôi và bạn gái thấy quèn quá nên cũng chia tay.
Tôi ở lại làm từ nhân viên quèn đi lên nhân viên trung cao của 1 hãng bảo hiểm lớn nhất Việt Nam và đạt nhiều thành tích đến độ tôi là một trong 52 người là nhân viên tài năng của hãng bảo hiểm đó (một trong 3 người có Kim miễn tử bài: Đóng góp 3 năm không tính các KPI về doanh thu). Tôi ở đỉnh cao của sự nghiệp, tôi cao ngạo và sau 3 năm, họ đề xuất thêm 1 đợt thứ hai, tôi viết đơn từ chức để ra đi trên đỉnh cao và giữ lấy thương hiệu đó.
8 tháng sau khi rời hãng bảo hiểm đó, tôi thất bại năm 2016, khi tôi tròn 41 tuổi. Tôi nhận thấy mình yếu chứ không giỏi như mình tưởng tượng.
Tìm lại việc tại một công ty, làm lại từ đầu, được gặp rất nhiều người thầy như: Đặng Văn Bình, Stephan Chow, Tan Kar Hor, Andrew Goh và David Margett, trước đó là Erik Vos. Sau thất bại 2016, tôi hiểu hơn về bản thân và hiểu: “Cây lúa chín là cây lúa cúi đầu”.
Bây giờ trong nhà cố vấn già có sự tổng hợp từ ngoại công của Thiếu Lâm và nội công từ Võ Đang. Cái cương của Thiếu Lâm cho tôi sự chắc chắn, cái nhu của Võ Đang cho tôi sự uyển chuyển và có cả cương và nhu giúp tôi hài hoà.
Tuy nhiên, tôi vẫn trăn trở, tại sao Bảo Hiểm Nhân Thọ là một công cụ phòng thủ tài chính nhân văn nhưng tại sao quốc dân tôi vẫn kỳ thị. Tôi được học về đầu tư từ những năm 2006 và 2007, nhưng chỉ là những khái niệm cơ bản về đầu tư. Thời đó không có sách vỡ, công cụ gì cả. Khó hiểu và mơ hồ. Nhưng do cá nhân là người chinh chiến khắp các thị trường miền Trung nên tôi thường được mời chia sẻ mỗi khi các hãng bảo hiểm có những đợt giới thiệu sản phẩm mới, bởi tôi luôn là người có ý tưởng bán hàng độc đáo. Tôi đã từng là Product Champion.
…BỞI THÀNH CÔNG TỰ THÂN CHƯA BAO GIỜ LÀ MỘT ĐIỂM ĐẾN.
Gần 1 năm tham gia nhóm, tôi tự hứa với lòng sẽ giúp bình dân hoá bảo hiểm, đầu tư và tài chính đơn giản. Ban đầu, tôi viết bài bị “phang” nhiều gậy từ cộng đồng nhưng rồi, mỗi tuần một bài, mọi người dần hiểu ra thiện ý của tôi. Nói thật cũng nhờ tiến sỹ Võ Đình-Trí hỗ trợ và Nguyễn Minh Tuấn hướng dẫn mỗi lần tôi có viết bài vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng và sau vài tháng tôi mới dần quen bởi tôi là dân kinh doanh
Khi viết bài cho một cộng đồng Elite như cộng đồng cố vấn tài chính, tôi mới phát hiện ra rằng ngay cả một cộng đồng rất nhiều nhân tài trí thức thì vẫn còn đâu đó nhiều quý bạn chưa hiểu nhiều về tài chính cơ bản.
Bệnh dịch ấp đến, tôi bị cách ly, không thể làm việc bình thường, tôi học, tôi nghiên cứu, tôi viết, tôi ghi âm, ghi hình và chia sẻ, chia sẻ và sẻ chia. Quý bạn yêu, quý bạn quý và chia sẻ những bài tôi viết bằng lòng thành, chân thực và chính trực, các hãng cố vấn tìm đến, tôi được trao nhiều cơ hội để cố vấn và tham mưu cho Lykn Global, Onfrontiers và cả ProNexus non trẻ nhưng rất văn minh.
46 rồi, 20 - again một lần nữa vậy, 2022 tôi sẽ cho xuất bản cuốn sách đầu tiên: “Cẩm nang dành cho người tìm hiểu để tham gia bảo hiểm”. Tôi sẽ dùng tiền từ những phiên cố vấn cho các đối tác tập đoàn đa quốc gia để xuất bản cuốn sách này và sẽ phát miễn phí cho quốc dân đồng bào những người yếu thế để cập nhật kiến thức và quy trình cố vấn và từ những kiến thức rất cơ bản đó, quốc dân tôi sẽ tự bảo vệ bản thân trước những sự chưa hoàn hảo của một thị trường sẽ phát triển rất sôi động trong 20 năm sắp tới.
Tại sao, bạn cho con đi học, bạn kiếm trường và thầy?
Tại sao, bạn đi điều trị bệnh, bạn kiếm bệnh viện hay “nhà thương” càng tốt và bác sỹ?
Còn bạn tham gia bảo hiểm thì không đi kiếm nhà hành nghề như giáo viên và bác sỹ mà có chuyện gì cũng “phang rất mạnh tay" những nhà hành nghề không làm gì gây hại cho bạn?
Mong một lần 20 again để làm gì đó trước khi tôi rửa tay, gác kiếm và quy ẩn.
Còn hỏi rằng nếu quay lại tuổi 20, tôi vẫn là tôi, tôi vẫn làm điều mình thích và thích điều mình làm và cũng bởi ở đó đã có quá nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi đôi mươi: gian khổ, vất vả nhưng chính những điều đó tôi luyện nên tôi.
Và không phải vì người khác mà bản thân lại đi thể hiện những chuyện không nên như bên trên. Việc đã qua, những việc như vậy sẽ giúp tôi nuôi dạy bọn trẻ con càng chuẩn mực và tốt hơn: cho phép con dùng tiền, quản lý tiền, mở chương mục tài khoản ngân hàng, đợi thời cơ mua quỹ ETF... và coaching đầu tư.
Bài đến đây đã dài bởi thành công vẫn đợi nhà cố vấn già ở phía trước, ngồi đây viết mãi làm sao đi đến thành công được.
Đứng dậy và phải hành động hàng ngày và mỗi ngày thì mới mưu cầu tiến đến sự thành công gần hơn.
#Nhacovangia
#MinigameVWA #20again
P/S:
Mình già, mình đàn anh, mình làm gương.
Làm anh khó lắm…?
Theo dõi người đăng bài
Tiếp cận các chuyên gia VIP/PRO hàng đầu của 24HMONEY
Nhận ngay bài viết tài chính chuyên sâu
Bạn muốn trở thành VIP/PRO trên 24HMONEY?
Liên hệ 24HMONEY ngay
Bình luận